Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

KHI NHỮNG CHIẾC LÁ BÀNG LÌA CÀNH TRONG GIÓ.


( Kỳ 1: NGÀY ẤY...Tôi nói chuyện về chúng tôi)
Trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng có khoảng thời gian đẹp và những điều đáng để tự hào mãi mãi. Và nay tôi đã có điều như trong mơ, thật sung sướng, hạnh phúc biết bao, đó là được trở về gặp lại thầy cô và bạn bè của một thời "Ếch- Vê"..... Tất cả vẫn còn đây, những kỷ niệm và những cảm xúc như chưa từng xưa cũ ùa về với từng người, nguyên vẹn như thuở hồng hoang.  

Cảm ơn mọi người, đã cho tôi trở về với những hồi ức đẹp và tinh khôi để gột rửa những mệt nhọc và căng thẳng của đời thường vốn có. 

Cảm ơn tất cả đã cùng tôi có cuộc trở về đầy ý nghĩa với muôn vàn cảm xúc của quá khứ tươi đẹp một thời đã qua.
NGÀY ẤY... ! Tôi nói về chuyện chúng tôi.  
Đã 20 năm qua, tôi đã có rất nhiều lần về thăm miền Trung, thăm Đà Nẵng, thăm Quảng Nam - quê hương tôi, nhưng chưa có một lần được gặp bạn bè gần như đông đủ trong buổi chiều gần tắt nắng vào ngày 10-08- 2013 vừa qua.   

Nhớ ngày ra đi vào Sài Gòn kiếm sống, hành trang tôi lên đường, vốn liếng cũng chỉ là mớ kiến thức sống, kiến thức văn hóa sau 4, 5 năm mài đũng quần trên giảng đường, nhưng chẳng có là bao. Và đã đến lúc “thế thời và thời thế” xã hội không còn dùng những điều tôi từng phải góp nhặt, ấp ủ và nâng niu. Như một chú chim non chưa đủ lông, đủ cánh, và tuổi đời cũng còn nhiều bốc đồng, tôi tự hứa với lòng mình, chưa thành danh là chưa gặp lại bạn bè và thầy cô..... 

Vậy là cũng đã 20 năm rồi, thời gian trôi đi nhanh quá, cuộc đời tôi nay đã ở bên kia sườn dốc - nhọc nhằn và vất vả, nhưng danh vẫn mạt hạng mà phận cũng tồi tàn. Vậy mà khi nghe các bạn Kiều Ngân, Hảo Hải Quan, Đông Ki Sốt, Diệu Hương v.v.v rủ rê về họp mặt, lại làm tôi suốt cả một tuần trước đó, lòng cứ đợi chờ háo hức. Và giờ G đã đến, tôi vứt vào sọt rác lời hứa “Tô Đông Pha” của mình năm xưa xa lắc, rồi xênh xang xách gói đi về họp mặt...  

Không về sao được, 20 năm rồi, chao ôi là những nỗi nhớ dền dang.......

Nhớ khi xưa ngôi trường Đại học của chúng tôi nằm trên con đường Lê Duẩn, nắng suốt ngày cứ trốn mãi trên cành cây, tán lá của những cây cổ thụ, làm rợp mát cả con đường dài hun hút. Thủa đó tôi không còn nhớ bao nhiều lần mình nhìn lên tán cây và thả bộ đi dưới hàng cây cổ thụ này, dưới gió cứ vi vu như một khúc nhạc xanh. Thật là hạnh phúc khi đời của tôi vô tình có những năm tháng gắn với hàng cây kia, rất dỗi nhớ bởi nó đã thành một phần trong đời sống tình cảm của tôi ngày xưa. Khi tôi nhắc lại điều này, chắc các bạn nữ làm sao quên hình ảnh từ phòng ký túc nhìn ra, cây nào cũng thật cao và trông giống như chiếc nấm xòa tán rộng. Không biết cây đã bao nhiêu tuổi đời, chắn gió che mưa, nhưng cũng đã trải qua cùng chúng tôi hơn 1500 ngày khốn khó, cùng với nhiều kỷ niệm của một thời  khó quên...... 

Nhớ có những tháng ngày dài, c­­­­ứ mỗi lần lên xuống cầu thang ký túc, khi bất chợt gặp Người, tôi cũng chỉ biết gởi hương lòng vào gió để cho tim mình ấm áp chút thôi, chứ khoảng cách vẫn vời xa bởi thử thách của đời. Nay thời gian cũng đã 20 năm, mọi thứ cũng đều là kỷ niệm để dệt nên một ký ức câu chuyện tình tôi. 

Nhớ những đêm về ruột cồn cào đói, chúng tôi từng nhóm một lang thang về phía đường Hùng Vương mua bánh mì "Kố Sỷ" của ông bà già Sơn. Nhớ những bữa cơm ký túc xá với “canh toàn quốc và nước mắm đại dương”, rồi những hôm được nhà bếp nấu thêm dinh dưỡng với cái gọi là “ăn tươi”, thật ra cũng không có gì hơn mấy, nhưng ai cũng háo hức chờ mong. 

Nhớ những đêm vào mùa thi, đợi đến thật khuya cho mọi người ngủ hết, khi ký túc tắt đèn quạnh hiu là lúc bọn con trai chúng tôi bắt đầu "Cầu Cơ" gọi thần, kêu thánh. Đến bây giờ tôi quên bẵng, ai là người xúi rủ đầu tiên. Nhưng tôi còn nhớ mình là người bị bịt mắt ngồi.... “Cơ” ở ngay cầu thang lầu 3, còn mấy thằng bạn “nhất quỷ nhì ma”: như Thăng (Nha Trang), Tường Đen (Hội An), Sỹ Điều (Quy Nhơn) v.v.v bu xúm xung quanh thắp nhang khói hương đèn nghi ngút và lầm bầm đọc thần chú ... gọi hồn về đây. Không phải lúc đó chúng tôi đùa giỡn với Thánh thần và quỷ dữ, nhưng chính vì tuổi trẻ và sự tò mò, sự suy tư rất ngây thơ, trong sáng , cùng với lòng thành “xin xỏ” điều may mắn ở đấng tối cao. Nhớ kỷ niệm này năm ấy, chắc tất cả nữ sinh viên ký túc sẽ không quên vì đã từng phải “thót vía văng tim” còn hơn bây giờ chơi trò cảm giác mạnh.  

Nhớ những đêm đầu tiên tôi từ “nhà quê ra tỉnh” học và ở ký túc xá trường (năm 88), mỗi phòng chỉ được thắp một bóng đèn tròn hiu hắt trông thật là nóng nực và buồn nản, nhớ nhà. Nhưng không phải vì thế mà tôi không yêu ngôi trường Đại học nhỏ này, yêu Đà Nẵng, yêu thành phố bên bờ sông Hàn với nhiều điều trông thật là lạ lẫm. Như khi thành phố về đêm, nằm trong ký túc tôi rất ngỡ ngàng khi nghe những tiếng rao đêm không hiểu nghĩa của người buôn bán vặt dạo đi trên đường Lê Lợi, dần dà rồi năm tháng mới quen và biết nghĩa những “cung nhạc” của họ phát ra.  

Ôi nhớ quá những thầy, những cô là "Người thầy đầu tiên- Первый учитель" đã dạy cho tôi ngôn ngữ lúc ấy được cho là "thời thượng" và dẫn dắt chúng tôi biết đến một đất nước Nga xinh đẹp có Saint Petersburg Moscow được mệnh danh là "thành phố đêm trắng", hàng năm thu hút triệu lượt khách trên khắp thế giới đến tham quan. Còn sự tuyệt vời nào hơn, chúng tôi được đọc những quyển sách bằng nguyên ngữ tiếng Nga in trên nền giấy trắng phau về những lâu đài cổ có trong những câu chuyện cổ tích, và được nhìn không gian vàng rực mùa thu ở một đất nước như trong tranh tân cổ điển của Levitan. Một xứ sở thật là lãng mạn có những chùm thông già cỗi phủ lớp bụi thời gian, nhưng cũng thật oai hùng với những dàn pháo Cachiusa một thời nổi tiếng trong chiến tranh vệ quốc. Chúng tôi thật là những người hạnh phúc!. Cảm ơn tất cả những thầy cô, Người nghiêm khắc lắm, rồi cũng nhiều dung thứ, bao dung.. 
Nhưng oái ăm thay ngày rời trường Đại học, chỉ có riêng chúng tôi là những người còn rất yêu thích tiếng Nga, cả đất nước và con người của họ . Những ngày lang thang ở Sài Gòn tìm việc, không một người thân thích, bà con, tôi luôn bị ám ảnh bởi những câu nói đại loại như: “Thứ tiếng Nga ấy bây giờ ai xài” hay “Nước Nga sụp đổ rồi ai theo?” v.v.v. . Vậy là tất cả những thứ chúng tôi đã nỗ lực và hào nhoáng nay lại phẳng lặng như một hồ thu. Trong tiếng nấc giữa Sài Gòn xô bồ và lẫn lộn, tôi vẫn cố bảo vệ về cái đẹp của một đất nước Nga. Dù nước Nga có "chết",  tôi vẫn muốn mọi người hãy cùng tôi lặng yên nghe và cảm nhận hơi thở từ nước Nga vĩ đại tôi yêu.

Trong đời người có những quá khứ không nên quay nhìn lại nhưng cũng có những kỷ niệm dù buồn nhưng ta luôn muốn ôm ấp và nhớ mãi không thôi. Khi chúng tôi là những sinh viên, ai cũng tự hào là được học là một ngôn ngữ văn minh của nhân loại. Vậy mà khi nước Nga sụp đổ, tự dưng tôi thấy mình đáng thương, cả nhiều người bạn bè tôi nữa, thương đến quá chừng chừng!. Không thương sao được, bởi những đống sách, những kiến thức chúng tôi được học trong năm năm không còn là một thứ nhãn mác đặc sắc để gắn lên trên gói hành trang mà bước vào đời. Thậm chí có người trong chúng tôi lại bất an và tự ti với những gì đang có quá ít ỏi so với người ta, với bạn bè cùng lứa. 

Năm ấy tôi vào Sài Gòn lay lắt kiếm việc, còn bạn tôi nhiều đứa tỏa đi muôn nơi giữa cái nhá nhem phía trước và lờ mờ sau lưng. Thời ấy mọi người đã bắt đầu tôn sùng những giá trị vật chất, nên chúng tôi ai cũng phải lo toan, cơm, gạo áo tiền... giữa Sài Gòn thật là vất vả. Như Vương Quang Vĩnh, Tấn Phước, Tô Hồng Ân, anh Phê (đang ở Gia Lai) và tôi hằng ngày phải dịch hoặc viết bài cộng tác cho một vài tờ báo để kiếm tiền nuôi sống bản thân. Cuộc mưu sinh với nhiều toan tính đời thường và những cám dỗ phù phiếm, nhưng chúng tôi không ai bị dòng chảy vô tình nào cuốn đi những hồn nhiên, trong trẻo của một thời dấu yêu...
Mọi thứ cũng đã 20 năm rồi, nay gặp lại tất cả mọi người đều đẹp, nhất là phái nữ, nếu tôi kết nối được hết tất cả trên face, từ sâu thẳm trong lòng mình, tôi sẽ dành cho một người nhiều cái “Like” nồng ấm yêu thương. Mới ngày nào đây họ là những chiếc lá bàng rời cành phất phơi trong gió, vậy mà hôm nay ai cũng hãy còn quá trẻ và đẹp xinh với bộ áo quần thời thượng. Các bạn xinh đẹp và thành đạt hơn những gì tôi tưởng. Năm tháng trôi đi, cuộc sống không màu thiên thanh nhưng lần này tôi gặp lại trong ánh mắt của mọi người vẫn tính tình chân thành và cởi mở như thời sinh viên năm ấy

Trong mắt tôi và tất cả mọi người xung quanh đều rất vui và phấn chấn, bởi vì tất cả đều đã có niềm tin vào cuộc sống hôm nay, có nghề nghiệp ổn định và con cái trưởng thành. Chắc có lẽ tôi sẽ còn nhiều dịp trở lại này để tìm lại những "cảm xúc đầu tiên" và  để cùng nhớ về ngày ấy........

Tiếng Nga chưa theo tôi nuôi sống được nửa cuộc đời, nhưng mãi mãi nó còn nguyên giá trị trong tôi. Tôi cảm ơn cuộc đời, cảm ơn những điều tôi đã học năm xưa, và tôi cảm ơn Nga Liên một câu nói làm tôi rất thích và cảm động trong đêm họp mặt hôm ấy: “Tiếng Nga bây giờ còn lại với chúng ta là tình bạn quý giá và mãi mãi”. Vâng! Bởi đó là thứ chúng ta đã yêu, yêu đến khát khao, yêu đến cháy bỏng dù đó là một ngôn ngữ không phải mẹ đẻ của mình. Và con người nào ai có dễ gì quên một giấc mơ đầy lãng mạn của một thời tuổi trẻ!?. Dẫu mọi thứ đã “sang trang” và lòng ai cũng lòng đầy tiếc nuối, nhưng chúng ta mãi mãi là bạn quý của nhau. Tôi tâm đắc câu nói của Nga Liên bây giờ và mãi mãi.

Xin được cảm ơn các thầy cô giáo dạy tiếng Nga của tôi, những người đã truyền cho tôi và các bạn tôi tình yêu tiếng Nga hơn bất cứ thứ tình yêu nào khác. 
  
Andi Nguyễn Ánh Nhật  
(Kỳ tới: NGÀY NAY- Tôi, bạn và một vài chân dung nữ khóa 4 – ĐẠI HỌC NGOẠI NGỮ ĐÀ NẴNG)

MỘT SỐ HÌNH ẢNH TRONG NGÀY 10-08-2013

         Video ngày họp mặt ngày 10-08-2013

Với Lão LÂM TÙNG GIANG - Người từng đoạt HCB Olympic Toán học Quốc tế (1985) tại Joutsa- Phần Lan
                                Ba nàng công chúa lọ lem
Với Thi sĩ NGA LIÊN - Người đang nổi như cồn trên thi đàn Việt Nam
Thủy còn quá trẻ và đẹp giai nên mới vinh dự được đứng bên ....5 người đẹp!

                        Hai nàng ở Tôm Kỳ - Quảng Nôm
                    Từ Sài Gùm đến Quai Nhơn cũng về dự
                                                    Mười phân vẹn mười!
















Ngôi trường Đại học Ngoại Ngữ Đà Nẵng xưa kia (Ảnh chụp trước năm 1975)






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hot girl Viet Nam Click Here
Hot girl in the world Click Here