Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

NGÕ VẮNG!

Có một cô gái từng nói: “Nếu được chọn một ngày để khóc cho những phong ba cuộc đời tôi sẽ chọn ngày hôm nay vì ta có đôi bờ vai để nức nở, để chia sẻ và hôm nay là một ngày đáng để nhớ....”. Còn tôi?. Dừng chân bên đời, tôi đã thấy một “ngõ vắng” giữa cuộc đời có thực tại và ước mơ. Lúc đầu với bao khuôn mặt lạ, rồi dần già thành quen. Cuộc đời là mênh mông, biển người rộng vô cùng, nhưng làm thế nào để người với người có thể nhận ra nhau và sống yêu thương!?.  
Hạnh phúc cho những ai đã có đôi. Hạnh phúc cho những ai đã tìm ra ẩn số. Dẫu biết cuộc đời còn nhiều gian khổ, nhưng được bên nhau, gian khổ có còn đâu là cái cớ!?  
Tôi đã tìm được trên bước đường đi vào ngõ vắng một ánh mắt dễ thương, một nụ cười dễ mến, có lúc thật xao xuyến và tràn đầy nhớ thương. Tôi đã để cho cảm xúc nơi trái tim mình dẫn đường vào ngõ, không chút toan tính, bon chen của đời thường mà lạc lối.  
Tôi đã tin vào tình yêu, tin vào ngày mai cho tình yêu mãi mãi! Như hôm nay tôi đã thấy có gió ngọt mưa hiền đang reo ngoài song cửa, có giọt đã len lén bay vào nhà …….. “bỗng thấy yêu thương”.
Tôi xin cảm ơn “mảnh đất nhỏ” này để tôi chép lại câu: “Một người hạnh phúc không phải là người được sống trong hoàn cảnh thuận lợi nào đó, mà là một người có thái độ sống đúng trước bất kỳ hoàn cảnh nào….”.  
Đã 46 năm rồi, đời người còn lại bao nhiêu nữa nhỉ(!?). Chẳng biết, nhưng tôi đã may mắn sinh sống ở mảnh đất Sài thành với thời gian hơn 20 năm, không bao giờ là phung phí. Và mấy năm gần đây tôi trở về “tha hương ngay trên quê quán” để kinh doanh và sinh sống, chắc cũng đã thua bạn bè nơi này cũng chừng ấy năm!. Tôi nghĩ người đời có khi nói đúng: "Trong cái sự vô tình tạo thành duyên nợ, và những duyên nợ tạo thành sự vô tình !”.  
Nay tôi cũng chừng này tuổi, lại phải bước đi trong cuộc đời bằng bước chân lạc bước với “quê nhà”, có khi lại quá nhọc nhằn của một cuộc hành trình mới. Ngày lại, ngày qua, tôi vẫn nện gót đi về trên ngõ vắng có những niềm vui và niềm hạnh phúc, có những khoảng lặng buồn khi trái tim “trái gió trở trời” vì những quan tâm không vụng dại như của thuở còn thơ …..  
Một thành phố nhỏ của miền Trung với nhiều đặc điểm như bao thành phố khác miền này là có nhiều ngõ nhỏ, đâu có phải như nơi xưa nay tôi sinh sống ở Biên Hòa hay Ở Sài Gòn, “Một ngõ vắng xôn xao nằm trong lòng phố lớn….. Một quê hương nhưng lại thiếu quê nhà…”.
Ngõ vào nhà tôi ở thành phố nhỏ này thường ngày hình như vắng lặng. Tôi đã đi về nơi đây ba năm rồi hơn một triệu dấu chân, vậy mà cứ mỗi lần nện gót, tôi vẫn cứ thấy buâng khuâng khi dạo trên ngõ nhỏ. Cuộc sống tôi không bao giờ so sánh những điều khập khiễng, như Sài Gòn chỉ có hai mùa: mưa và nắng. Mùa này trời Sài Gòn thường đổ những cơn mưa bất chợt, đường phố cũng đã trở nên dịu mát hơn nơi tôi đang đã…….. “tha hương”.  
Tôi đã từng yêu Sài Gòn dù nơi này cuộc sống chen chúc chật chội và bon chen cho dòng người bất tận, đến giờ cao điểm là kẹt xe, chuyện rất thường ngày của phố. Nhưng rất dịu khi trời đổ mưa khiến cái đầu mình nhẹ lại, dẫu vẫn xung quanh là tiếng ồn của pô, tiếng kèn với khói không hề giảm bớt. Vậy mà tôi đã yêu từ khi mới đặt chân đến, và nhì nhằng kiếm sống cũng được 20 năm.  
Còn ở nơi đây, đó là một thành phố quá trẻ, chưa phát triển thêm điều gì cho mới. Thành phố có biệt danh "không có ngã Tư", nay cũng chỉ thêm vài con phố, nhưng người qua lại vắng tanh. Cách thành phố này chỉ mười mấy cây số là đất mẹ quê tôi.  
Ngõ vào nhà tôi đang sống, mùa xuân nào êm ả, tôi cùng em thư thái dạo trên cống thoát nước bê tông còn đang dang dở. Trong xóm nhà ai cũng có một hàng rào kiểu mới, bằng những lá bê tông xếp ngay thẳng tắp, đằng sau là những mảnh vườn “cải thiện” mơn mởn những luống hành ngò ngát thơm. Tôi không khép chặt tâm hồn mình khi nhiều điều cứ ngỡ! Tôi đã thả hồn với gió xuân để đưa lá đến một nơi thật xa, như cho nỗi buồn bay đến nơi nào ấy. Dù lá có lìa cành nhưng tôi tin ngày mai là ngày nắng ấm, rồi từ cành cây kia sẽ nhú lên những chồi non, bên mình tôi vẫn có người đang thật sự yêu thương và quan tâm đến mỗi bước chân mình nện gót.  
Ngõ đường nào mùa hè bẵng lặng, có những buổi trưa hè oi nồng, khi tôi ngồi bên cửa sổ đăm chiêu nhìn ra một khoảng trống, gió cứ hiu hiu lay động bao cành hoa lá dại và tôi đã yêu để nhớ về một thời trai trẻ và quên đi một thoáng hôm nay những bề bộn cơm áo, đời sống lo toan sao quá khó, chưa quen.  
Con đường nào mùa thu thật buồn, buồn đâu phải bởi mùa thu không có “Mùa thu và hoa cúc” mà “chỉ còn anh và em”, cũng đâu phải bởi những gót chân tôi lơ đễnh với cặp mắt chưa quen!?. Mùa thu buồn bởi một nụ cười xa vắng khi tôi đã nghe cô bé hàng xóm nhà bên cất hát lên thật nhẹ nhàng và dịu ngọt : “Em ru gì? Lời ru cho anh một đời đam mê, một đời giông tố, lời ru bao tiếc nuối tiếc, nuối tiếc một đời ước vọng tàn phai ….." !?. Một lời hát đã giúp sức thật nhiều cho tôi, khi tôi đã quá đam mê mà rong ruổi nhưng vẫn không thấy nhọc nhằn nhiều.  
Mùa thu hạnh phúc khi tôi đã nắm lấy tay em dạo bước trên ngõ vắng chẳng lá, chẳng hoa mà còn ghồ ghề bởi cống rãnh bê tông, tôi thong thả bước khi nghĩ cuộc đời đã có nhau.....  
Mùa thu nơi đây, có lúc tôi chẳng cần ….mùa thu, tôi chỉ cần một không gian yên lặng để em hiểu giùm tôi, rằng tình yêu trong tôi, em đã biết lớn đến đâu!?  
Thu vẫn mãi là thu, tôi luôn tâm niệm sống đẹp với chính mình, với cuộc đời, rồi mai kia, khi gặp chiếc lá thu rơi, tôi sẽ mỉm cười mà giữ chặt trong tay để nhớ một mùa thu em là nguồn cảm hứng vô tận cho tôi  
Lối nhỏ nào mùa đông là những ngày chứa chan phiền muộn vì mưa, vì gió, tôi vẫn cứ hàng ngày đi về lầm lũi mưa đông. Rồi có đêm, tim tôi thắt vì một niềm thương yêu theo đêm rất dài, dường như vô tận. Nếu trong hôn nhân nhớ nhung là những điều rất cũ và phiền nhiễu vô cùng, nhưng tôi vẫn nhớ em dù khi ở bên nhau.  
Rồi cũng có ngày mưa phùn hay giông bão! Tôi đã yêu em như chưa từng được yêu, tưởng như tôi đã chết trong nỗi cuồng si của trái tim  
Mùa này, sáng sớm thường có những giọt nắng len vào khung cửa sổ. Có những đêm khuya tôi giật mình bởi ánh trăng xuyên qua vòm cây trứng cá trước ngõ.  
Vậy là ngõ vắng tôi yêu có một chút vàng của nắng, một chút buồn của trăng và một chút tê tê nơi đầu lưỡi. Rồi trong những đêm khuya, mọi âm thanh nơi ngõ vắng đã cùng nhau lặng yên, từ môi em tôi lại thấy người lâng lâng như đã uống chút rượu khe nồng em vừa nấu, mang nhãn hiệu tên em.  
Cảm ơn em, tôi đã yêu em, như yêu hơi thở của mình, yêu mỗi ngày cho trái tim tôi được yêu.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hot girl Viet Nam Click Here
Hot girl in the world Click Here